Anh đi rồi, một sự ra đi đầy nước mắt của cả anh và em. Em và anh kết thúc thật nhanh như cách chúng ta yêu nhau vậy. Em yêu anh rất nhiều. Tình yêu của em giống như những đứa trẻ con yêu kẹo vậy, em muốn giữ viên kẹo ngọt cho riêng mình một cách ích kỉ, không muốn ai đụng vào. Sự nghi ngờ giết chết tình yêu, em hiểu điều đó hơn ai hết bởi em đã từng phải chịu đựng đau khổ cũng bởi vì tính cách mà em không mong muốn có được. Người ta bảo đã trải qua một điều gì đó thì nhớ lấy bài học mà nó mang lại, em cũng đã từng dặn mình như thế, nhưng… em chẳng làm được. Lỗi là ở em, em vô dụng quá! Giá mà em không phải là nạn nhân của những tính cách em không muốn có, phải chăng đây chỉ là sự biện hộ cho con người em?
“Tình chỉ đẹp khi còn dang dở”! Có lẽ là vậy thật, em phải chấp nhận nó như một điều đúng đắn, phải không anh? Em dành tình cảm cho anh chân thành và mãnh liệt, thật đau khi anh nghĩ đó chỉ là một sự “nhắm mắt liều mình” vì cô đơn. Em không phải xinh đẹp hay giỏi giang để được nghĩ theo kiểu hot girl luôn có người theo đuổi, nhưng có những người yêu em thật sự, luôn quan tâm và sẵn sàng lắng nghe những tâm trạng vớ vẩn của em, rốt cuộc em vẫn không chọn người yêu mình dù cho em có cảm tình với họ, mà là chọn anh- người em yêu. Đừng bao giờ nghĩ rằng em đến với anh chỉ vì sự trống trải gặp được người hiểu mình, anh nhé! Anh trong em là một con người sâu sắc, chín chắn, có trách nhiệm và luôn bình tĩnh đối mặt với những rắc rối xảy ra với mình. Em yêu anh từ chính những điều đó.
Anh nói em nghiện Facebook. Đúng, em nghiện! Một trong những lý do em nghiện là vì có anh. Em đã nhiều lần muốn xóa nó đi, nhưng em lại cứ đăng nhập trở lại. Một ngày em vào Facebook anh nhiều lần chỉ để xem những thứ anh đã viết, là những câu vui vui, những nhận xét của người khác về anh, và cả những dòng anh dành riêng cho em. Hôm nay em đã quyết định xóa hẳn Facebook để xóa luôn thói quen vào Facebook anh, thói quen đọc lại những gì anh và em đã nói chuyện hàng đêm, xóa những ảnh thần tượng của em mà anh đã tag. Em chỉ muốn quên anh thật mau, vì em không đủ sức để chịu đựng nỗi nhớ và nước mắt cứ đeo bám mỗi khi em nghĩ đến anh…
Với tất cả những tình cảm chân thành anh đã trao, em chỉ biết nói lời cảm ơn anh và xin lỗi- xin lỗi cho việc đứa vô dụng này chỉ biết làm anh lo lắng. Em thật sự mong khi anh đã là một người trải qua hơn nửa đời người, em vẫn chiếm một phần nhỏ trong kí ức của anh, chứ không phải chúng ta là những cơn gió lướt qua nhau rồi bay đi mãi. Anh buông tay em, chúng ta xa rời…
Anh cho tình yêu của em chỉ là sự ngộ nhận, em thật sự mong đó là ngộ nhận để em không còn phải nghĩ nhiều về anh nữa. Thời gian trôi đi nhanh cho mau phai tàn những kí ức, cho nhạt nhòa nỗi nhớ giết chết nụ cười trong thẳm sâu tâm hồn, cho tan biến những giọt nước mắt ta dành cho nhau…