ăn phòng ma[noidung">Căn phòng ma
Họ bước chầm chậm trên chiếc cầu thang ọp ẹp dẫn lên căn phòng áp mái nhà đầy bụi. Alastair đi từng bước trên lối đi hẹp về phía căn buồng. Anh cẩn thận đẩy hai cánh cửa khép hờ ra. “Hãy tự nhiên như ở nhà”, anh nói và đưa tay mời khách qua cửa bên phải. “Cánh cửa kia vào buồng người hầu, nay mẹ tôi dùng chứa đồ phế thải. Nếu cần mời anh vào xem qua”.
Bên trong căn buồng ngủ tối mịt, ngoại trừ một ít ánh sáng mùa đông yếu ớt hắt vào từ ô cửa sổ nhỏ xíu duy nhất. Kavin bước về phía đó, sát góc buồng. Alastair cúi xuống bật đèn bàn. “Đây là nguồn sáng duy nhất”, anh ta nói. “Tôi hy vọng nó đủ sáng”.
Kavin đặt vali xuống giường.
Còn đây là chiếc radio. Nó có thể làm anh thoải mái đôi chút.
Cám ơn. Kavin nhìn chiếc radio cũ xưa, thô kệch.
Dù sao thì chúng ta nên xuống nhà làm vài ly cho ấm bụng, trước khi ăn tối. Mẹ tôi muốn gặp anh lắm. Bà tin rằng anh sẽ bắt được con ma ở Drumkattle này. Hay anh muốn xem trước?
“Tôi xem qua mấy phút thôi”. Kavin cẩn thận rà soát cánh cửa và thấy ổ khoá to với chìa khoá cắm bên ngoài. Then cửa cũng khá to nằm bên trong, nó đã gỉ sét. Anh quan sát cái tủ tường ở góc buồng, cao lớn bằng một gã đàn ông. Anh nhìn sau lưng nó, nhận ra những tấm gỗ vẫn còn chắc chắn. Anh ngồi xuống giường, nhún lên nhún xuống rồi nhìn xuống gầm giường. “Tốt lắm”, anh nói. “Sẽ xong thôi”.
Thế à? Thôi, chúng ta xuống nhà đi.
Tôi quên một món, Kavin nói. “Cái chuông…”
“Đúng rồi”. Alastair nhoài người về phía trước chụp lấy sợi dây dài độ vài phân treo từ trên trần. Anh lấy trong túi ra một sợi dây thô và buộc hai cái lại với nhau. “Để báo hiệu, Kavin ạ. Tôi sẽ để đầu dây ngay cạnh giường, nếu anh giật thì chiếc chuông nhỏ kia sẽ kêu. Nó nằm ở đây lâu rồi, nhưng vẫn kêu tốt chán”.
“Này”, Kavin nói, “tôi chả cần cái chuông đỏ như máu kia”.
Được rồi, anh sẽ không cần đến nó.
“Khoan đã”, Kavin nói. “Tốt hơn nên cho anh biết điều này”. Kavin mở va li lấy ra khẩu súng ngắn. “Khẩu Smith and Wesson này no đạn đấy”. Nói xong anh đặt nó xuống bàn. “Con ma nào dám trêu người, nó sẽ được tặng ngay một viên vào bụng. Tôi sẽ nói rõ hơn trước khi chúng ta bắt tay vào việc”.
“Mày nghe rõ chưa ma” Alastair ngửa cổ lên trần nhà cười to. Nếu mày ló mặt ra thì lãnh ngay một viên kẹo đồng đấy nhé.
Họ rời căn buồng. Bà mẹ Alastair người nhỏ bé, sắc sảo đang ngồi trong phòng vẽ thiếu ánh sáng.
Mẹ, đây là Kavin. Anh ấy đến từ Australia.
Người đàn bà già tươi cười hỏi han. Trước kia, ngày mà chồng bà còn sống, bà đã từng đến Australia, và bà rất yêu đất nước đó, còn giờ đây, cái mà bà quan tâm nhất là làm sao để bắt được con ma trong ngôi nhà Drumkattle?
Alastair giải thích rằng đây chỉ là sự đánh cuộc. Một trăm năm nay không có ai ngủ trong căn buồng có ma đó, không có ai từ cái đêm người hầu ngủ trên giường bị tấn công dữ dội và bị giết chết. Người ta không rõ hung thủ là ai. Kavin sẽ ngủ – hoặc là cố để ngủ – trong căn buồng đó.
“Năm mươi pao thì nhiều đấy”, bà Moncrieff nói.
Nhiều, nhưng với con thôi. Còn Kavin – Anh ấy giàu lắm – chính anh ấy mới là người trả tiền thua cuộc…
Kavin nhún vai cười. “Tôi không tin thế”.
Gần mười hai giờ khuya, một mình Kavin ở trong căn buồng áp mái, cửa được khoá trái bên ngoài. Khẩu súng đặt ở vị trí thuận tiện sẽ giúp anh đỡ bị bất ngờ nếu con ma xuất hiện, dù nó ăn mặc quái gở thế nào đi nữa. Đêm tháng mười hai trời không có trăng. Căn buồng sẽ tối tăm nếu anh tắt chiếc đèn bàn trên đầu giường. Chiếc cửa sổ hình chữ nhật, con mắt duy nhất nhìn ra biển Bắc, hắt vào một chút ánh sáng xanh xao yếu ớt.
Anh để nguyên quần áo nằm trên giường, mắt liếc nhìn bìa sách nhưng tâm trí mãi nhớ đến lời hứa với Alastair. Chín tiếng nữa và mọi thứ sẽ qua thôi. Nếu đến tám giờ sáng anh không rung chuông – họ sẽ cảm thấy xấu hổ trước mặt anh, còn chuyện họ đi thông báo cho hàng xóm tin tức về anh nữa chứ – họ sẽ mở cửa cho anh ra và anh lấy về năm mươi pao tiền cược.
Ý nghĩ thứ hai chợt đến, làm gì có người nào đi thông báo; Drumkattle là ngôi làng duy nhất dọc bờ biển hoang vắng này. Chắc chỉ có Alastair, Duncan và bà mẹ già của họ là nghe tiếng chuông. Vậy thì khỏi cần rung chuông nữa. Anh cảm thấy chán quyển sách, bật công tắc chiếc radio bên cạnh, lắng nghe chươn trình “Nhạc đêm khuya” trên sóng đài Home. Anh chuyển sang đài Light đang phát ra bản nhạc Ja
, cuối cùng anh chọn đài Hamburg với loại nhạc Valse. Anh ngồi dậy cởi quần áo mặc ngoài.
Khẩu Smith and Wesson nằm một bên giường, anh kiểm tra hộp đạn lần nữa và thấy yên tâm. Xong xuôi anh thả mình xuống chiếc giường gỗ hẹp và với tay tắt đèn – có thể chiếc giường nằm không thoải mái này sẽ đánh thức anh dậy trước lúc bình minh.
Bản nhạc du dương nhưng được một lúc cơn ngái ngủ ập đến, anh quơ tay tắt chiếc radio.
Không chắc là mình thức giấc thật không nhưng rõ ràng anh nghe có tiếng động lúc một giờ sáng. Ban đầu anh không định hướng được âm thanh đó xuất phát từ đâu, dần dần mái nhà như thủng ra và nước nhỏ giọt xuống sàn. Anh đợi một lúc và bất ngờ bật đèn.
Thật lạ, không còn âm thanh nào. Không có nước trên sàn. Anh tắt đèn.
Lần này, chỉ khoảng nửa tiếng sau, anh lại nghe âm thanh đó, to hơn lần trước, cứ như thể nước đang rỉ xuống ngay giữa phòng.
Anh bực mình vì có tiếng động ngay cạnh đầu giường. Anh quay người sang bên kia, tim bắt đầu đập nhanh và hai bên thái dương giần giật. Tiếng động của chất lỏng đó dường như đang hoà nhịp với sự lưu thông của mạch máu trong người anh, và bất ngờ tiếng nước nhễu thay đổi vị trí như có một lỗ thủng khác trên mái nhà. Anh bật đèn lên, âm thanh nọ lại ngưng bặt.[/no
Căn phòng ma
Gửi Link xem cho bạn bè:
Facebook
Chào bạn ! truyenvaphim.sextgem.com là wapsite cung cấp truyện hay thủ thuật game,game hay,ứng dụng hay.... miễn phí hàng đầu việt nam. Hãy truy cập thường xuyên để cập nhật mới nhất nhé..!