Hãy để bờ vai của anh được làm nơi em tựa nương giữa thăng trầm của cuộc sống.
Giữa dòng đời ngược xuôi anh vô tình được gặp em để rồi trong tận đáy lòng mình anh đã nhận ra rằng em chính là người con gái anh đi tìm bao năm và khi biết được những đau thương mà em đã phải trải qua trên bước đường đời anh càng thương em hơn biết nhường nào. Anh chợt nhớ đến lời trong ca khúc Đứa Bé của Nguyễn Khang có đoạn:
[em">Trong đêm một bàn chân bước[/em">
[em">Bé xíu lang thang trên đường[/em">
[em">Ánh mắt buồn, mệt nhoài của em[/em">
[em">Em rất buồn vì em không biết đi, đi về đâu…[/em">
[em">Cuộc sống mưu sinh chỉ làm em qua cơn đói từng ngày[/em">
[em">Vì em không cha, vì em đã mất mẹ[/em">
[em">Thương đau vẫn là đau thương…[/em">
Trên thế gian này sẽ chẳng có nỗi đau, sự mất mát nào to lớn bằng nỗi đau “không cha” và “mất mẹ”. Vậy mà em đã phải lớn lên như vậy đó. Em chưa bao giờ tâm sự với anh về tuổi thơ của mình, về những đau thương hằn sâu trong trái tim mình, thế nhưng anh đã vô tình biết được những gì em đã phải gánh chịu để tồn tại đến ngày hôm nay.
Trong đôi mắt của em là biết bao nỗi đau chẳng thể nói thành lời, là những tháng ngày trẻ thơ thiếu vắng tình mẫu tử. Em của anh chưa bao được cất một tiếng gọi “mẹ – cha” cho trọn vẹn, em không một lần được nhìn thấy mặt mẹ, em không được vỗ về, âu yếm yêu thương như bao đứa trẻ bình thường khác…
Em ơi! Dẫu biết rằng người ta vẫn thường nói “mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh” và mỗi con người cũng có một số phận khác nhau, nhưng sao số phận lại tàn nhẫn với em ngay từ khi mới cất tiếng khóc chào đời? Anh không thể cảm nhận hết được tất cả mà chỉ biết rằng ngày đó, hơn hai mươi năm về trước mẹ đã sinh ra em mà không được cha chấp nhận vì người đàn ông ấy đã có một gia đình ở nơi khác. Chính nỗi đau quá lớn đã khiến mẹ gục ngã để rồi mẹ đã quyên sinh cuộc sống mình bỏ lại em giữa dòng đời khi chỉ đầy một tháng tuổi. Viết đến đây mà lòng anh nhói đau đến tận tâm can, làm sao có sự mất mát nào lớn hơn những gì em đã phải mang trong lòng mình. Dù sau đó may mắn được một người phụ nữ là mẹ em bây giờ nhận về nuôi nên em cũng đã được lớn lên trong sự chăm sóc, thương yêu nhưng thử hỏi làm sao có gì bù đắp nổi tình máu mủ cũng như những vết thương khắc sâu vĩnh viễn trong lòng em của anh?
Dòng thời gian cứ lặng lẽ trôi đi, em cũng dần lớn khôn hơn nhưng có lẽ những tháng ngày ấy với em sẽ dài hơn bình thường?! Em đã cố gắng nén chặt những nỗi đau, chôn sâu mọi mặc cảm để sống. Và anh biết rằng trong tầm hồn của em là biết bao ước mơ, là những đêm chập chờn trong giấc ngủ hình ảnh của mẹ lại hiện về, em ao ước dù chỉ một lần được được cảm nhận hơi thở ấm áp trong vòng tay của mẹ, nhưng ước mơ bình dị ấy của em sẽ chẳng bao giờ thành hiện thực được nữa… Đã biết bao lần em chạnh lòng khi nghĩ về cha mẹ thì cũng đã bấy nhiêu lần nước mắt em rơi ướt cả tâm hồn. Anh thầm hỏi những lúc đó có ai bên cạnh hay chỉ một mình em lặng lẽ?
Hơn hai mươi năm sau cái ngày mẹ bỏ em ra đi mãi mãi ấy giờ em đã trưởng thành thật sự, đã vươn lên để sống như một cây xương rồng tồn tại giữa sa mạc khô cằn.
Làm sao có thể kể hết những đau thương mà em đã phải trải qua và có lẽ không ai có thể lau khô được tất cả những giọt nước mắt trong lòng em. Nhưng em ơi! Hãy cho anh được ở bên em, được làm tia nắng ấm áp xua tan những ngày đông giá lạnh sắp tới em nhé. Hãy để bờ vai của anh được làm nơi em tựa nương giữa thăng trầm của cuộc sống từ đây về mai sau mãi mãi em nhé.