Nếu là một ngày mai, em bước ra cuộc đời bằng “giá mà” thì hay biết mấy… Giá mà chưa bao giờ để anh trông thấy… giọt nước mắt của em…
Nếu một ngày mai…
Thay mùa đông bằng mùa hạ…
Thay gió mùa vội vã bằng những vạt nắng trong veo…
Thay rì rầm những tiếng reo vui bằng nụ cười hạnh phúc…
Thay những đêm trở mình thao thức bằng giấc ngủ bình yên…
Thay những muộn phiền trong đôi mắt sũng nước bằng sự bình an bất tận…
Và thay những phân vân bằng một cái gật đầu…
Ừ, nếu là một ngày mai…
Em bước ra cuộc đời bằng “giá mà” thì hay biết mấy…
Giá mà chưa bao giờ để anh trông thấy… giọt nước mắt của em
Giá mà chưa bao giờ nhẹ lắm, để anh bước gần bên
Giá mà chưa bao giờ nói thêm… một lời nào hờn dỗi
Giá mà chưa bao giờ để sự ngang bướng trong mình mang ra đánh đổi… với tình cảm của anh
Và giá mà chưa bao giờ ôm anh mà thấy run rẩy trước cái lạnh….
Ừ, nếu là một ngày mai…
Em có thể đóng lại cánh cửa quá khứ xưa cũ và bước vào những ngày xanh phía trước.
Ngập ngừng bước… nhưng là trên một con đường chắc chắn rằng không bao giờ mình vô tình gặp lại anh.
Để những gì một thời em ngỡ rằng mình đã vuột tay mà đánh rơi…vỡ mất.
Chẳng bao giờ trở lại ám ảnh em trong mỗi đêm mơ.
Và rồi dù anh có thờ ơ.
Em vẫn có thể chọn cho mình một hướng đi thật khác.
Là một con đường thẳng với những hàng cây xào xạc.
Ở đâu đó nơi những ngã rẽ con đường đầy sự bất trắc vẫn có một chàng trai nào đó – không phải anh, dĩ nhiên – đứng đợi em?
Rồi chúng ta cũng sẽ trưởng thành thêm… nhiều lắm.
Đi đến mòn mỏi đế giày và ngăm ngăm cánh tay bám bụi.
Sẽ biết mỉm cười mà cất giấu lại những hờn tủi, của một thuở dại khờ.
Giận dỗi vu vơ…và nước mắt chảy vào trong ướt tràn hai bầu má.
Kí ức dù có rạng ngời đến mấy cũng đừng nên nhặt nhạnh và chắp vá vì có những thứ vỡ rồi chẳng bao giờ có thể lại thiết tha…
Ngày mai, ngày hôm nay hoặc là hôm qua nữa, những gì tưởng như là lầm lỗi đã tự nhủ với nước mắt trong tim chẳng bao giờ bỏ qua và tha thứ…
Hãy ôm rồi quên đi…
Để trong cuộc đời không bao giờ phải nhìn nhau thật lâu rồi thầm thì rất khẽ: “Cậu đã bao giờ làm gì có lỗi với tớ chưa?”
Ngày xưa là yêu thương nhiều hơn chính bản thân ta khờ dại thèm được tựa vào vai nhau mà khóc, thèm được một lần ngồi bên nhau thật lâu và nghe sương bay trên tóc khi đó… là chúng ta đang hạnh phúc sống là nhìn về phía trước và trả giá cho những điều đã ở lại phía sau nhưng nỗi đau đừng bao giờ mang ra cân đo và gán cho nó một cái giá không bao giờ trả nỗi vì một thời nông nổi…
Mà liệu có khờ khạo hay không….ta đã yêu… một người nào đó.